Chương 100

Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống

13.558 chữ

07-03-2023

Edit: Min

Lý do Dean chia tay với Zorley là vì anh ta muốn quay lại với bạn trai cũ, bởi vì bạn trai cũ Kayden của anh ta đã bị nhiễm virus trong một lần làm nhiệm vụ, bác sĩ nói hắn dù có dựa vào thuốc để duy trì mạng sống thì nhiều nhất cũng chỉ sống được vài năm mà thôi.

Dean và Kayden biết nhau từ khi còn rất nhỏ rồi đến với nhau, nhưng do gia đình Kayden phản đối, mà Kayden lại không dám chống đối gia đình nên cả hai phải chia tay.

Sau khi Dean buông bỏ tình cảm với Kayden, anh ta gặp Zorley, thích hắn và sau đó theo đuổi hắn. Lúc ấy, Dean đã là một Quân nhân Văn nghệ rất nổi tiếng rồi, anh ta theo đuổi Zorley, Zorley thấy anh ta cũng không tồi nên không từ chối anh ta, vì thế hai người liền ở bên nhau.

Dean nhìn ra được mẹ của Zorley không hài lòng lắm với mình, nhưng mẹ hắn không có phản đối việc họ ở bên nhau, điều này làm anh ta thở phào nhẹ nhõm. Ai dè anh ta với Zorley mới ở bên nhau được nửa năm, còn chưa mặn nồng lắm thì Kayden gặp chuyện, sau đó tới cầu xin anh ta quay lại. Trong lúc anh ta đang do dự, Kayden đột nhiên ôm lấy anh ta, và rồi bị mẹ của Zorley bất ngờ xuất hiện bắt gặp.

Kayden bị nhiễm virus và chỉ còn sống được vài năm nữa, ước nguyện cuối cùng và cũng là mong ước lớn nhất của hắn là được ở bên Dean những ngày còn lại. Người nhà của Kayden cảm thấy đau lòng vì hắn sống không lâu, muốn giúp hắn hoàn thành tâm nguyện nên họ cũng đã cùng nhau tới cầu xin Dean.

Dean đã sớm buông bỏ tình cảm với Kayden, anh ta yêu Zorley, hơn nữa sau khi ở bên Zorley, anh ta càng yêu sâu đậm hơn. Nhưng Kayden cùng người nhà của hắn cầu xin anh ta như thế, anh ta thật sự không nỡ từ chối, cũng không đành lòng để Kayden rời đi trong tiếc nuối.

Lúc Zorley đến hỏi anh ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì và vì sao mẹ hắn lại tức giận như vậy, Dean đã đề nghị chia tay với hắn. Zorley hỏi anh ta đã suy nghĩ thấu đáo chưa, hắn sẵn sàng tin anh ta, nhưng nếu anh ta vẫn nhất quyết đòi chia tay thì mọi chuyện coi như kết thúc tại đây.

Dean chịu đựng nỗi đau tan nát cõi lòng, nhất quyết chia tay với Zorley, thế nên Zorley đã đồng ý.

Trước khi đi đăng ký kết hôn với Kayden, Dean thật sự quá nhớ Zorley nên đã dùng máy liên lạc liên lạc với Zorley, kể hết mọi chuyện cho hắn nghe, sau đó hỏi hắn có thể đợi anh ta mấy năm không. Dean cứ tưởng Zorley ít nhất sẽ an ủi mình, nhưng  Zorley lại nói rằng sẽ không đợi anh ta một cách không hề do dự, kết thúc là kết thúc.

Dean đau lòng trước sự vô tình và lạnh lùng của Zorley, sau khi khóc lóc khổ sở mấy ngày, anh ta cảm thấy mình đã chọn làm việc này thì nhất định phải kiên trì, sau đó anh ta không liên lạc với Zorley nữa.

Mấy năm nay anh ta toàn tâm toàn ý làm bạn ở bên cạnh Kayden, khi Kayden ngày càng yếu đi, anh ta lại chăm sóc hắn chu đáo khiến người nhà của Kayden vô cùng cảm động. Và loại virus mà Kayden bị nhiễm cũng đã có biện pháp điều trị trong vài năm qua nên hắn không chết.

Kayden nhìn ra được mấy năm nay Dean vẫn luôn tơ vương Zorley, vì thế quyết định buông tay, đồng thời nhờ anh trai mình nghĩ cách tác hợp Dean và Zorley.

Dean trong lòng vẫn yêu Zorley da diết, biết hắn những năm gần đây không hề yêu ai, cũng cho rằng những lời trước đó của hắn chỉ là lời giận dỗi, thực ra hắn vẫn đang đợi mình, vì thế mang theo kỳ vọng đi tới biên giới gặp hắn. Nhưng khi trên bàn ăn nghe tin hắn sắp kết hôn, tuy anh ta cười nói chúc mừng nhưng trái tim anh ta lại rỉ máu. Đây là điều chắc chắn, hoá ra hắn thực sự nghiêm túc khi nói rằng hắn sẽ không đợi anh ta.

..............

Đào Nguyện đang nằm trong lòng Zorley và đang sử dụng máy liên lạc để gửi tin nhắn cho mẹ của Zorley. Mẹ của Zorley đang hỏi cậu về những thứ sẽ được sử dụng trong đám cưới, thứ nào cậu cũng thích hết. Đào Nguyện thấy bà chọn lựa rất thích thú bèn trò chuyện với bà về kiểu dáng nào sẽ tốt hơn.

Đào Nguyện vừa nói chuyện với mẹ của Zorley bằng tin nhắn, vừa mở miệng nói với Zorley: “Hôm nay em nghe được một chuyện, rằng Dean, nhân vật huyền thoại của Quân nhân Văn nghệ, hình như cũng đi theo tàu của hạm đội tiếp viện đến hành tinh này.”

Trên thực tế, chuyện Hermin đi gặp anh trai của mình đã lan truyền và Rumja đã nói với cậu sau khi hay tin.

“Hôm qua tôi đi ăn tối với huấn luyện viên cũ của tôi, hiện giờ là phó hạm trưởng hạm đội tiếp viện. Nghe ý của phó hạm trưởng là muốn tác hợp tôi với Dean, hy vọng tôi và Dean sẽ quay lại với nhau.”

“Thật sao?” Đào Nguyện ngẫm nghĩ rồi nói “Phó hạm trưởng hạm đội tiếp tế cũng là anh cả của chồng Dean đúng không?”

“Phải.” Zorley cúi đầu nhìn cậu nói: “Em giận à?”

“Không có.” Đào Nguyện cười nói: “Em chỉ đang nghĩ, gia đình này thú vị thật đấy, lại còn muốn mai mối cho em dâu để hoà giải với người em dâu yêu. Xem ra Dean rất được nhà họ yêu quý và coi trọng. Nhưng hơn hết vẫn là xuất phát từ lòng biết ơn đối với anh ta.”

“Họ nghĩ thế nào là chuyện của họ, nhưng muốn lấy tình cảm của tôi để báo đáp ân huệ của gia đình họ là không thể nào. Dù bây giờ tôi không ở bên em thì cũng không có khả năng quay lại với cậu ta, huống chi hiện tại trong lòng tôi đã không thể chứa ai khác ngoài em.”

Đào Nguyện ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cúi đầu hôn chụt một cái lên môi Đào Nguyện.

“Em biết trong lòng chú đang nghĩ gì, em cũng nghĩ giống như chú vậy. Người khác nghĩ thế nào kệ họ, chúng ta chỉ cần kiên định với chính kiến của mình là được.”

Zorley lại hôn lên môi Đào Nguyện, Đào Nguyện cũng hôn lại hắn. Hai người yêu nhau càng sâu đậm thì càng không cần giao tiếp bằng ngôn ngữ để hiểu được suy nghĩ của nhau.

Đào Nguyện đã hiểu tất cả những gì mà Dean trải qua, Dean là một người rất thánh thiện, việc trái lương tâm nhất mà anh ta đã làm là giúp em trai Hermin của mình giữ bí mật chuyện bỏ thuốc Cornin.

Có một số người sẵn sàng để những người thân thiết nhất hoặc yêu quý nhất của mình phải gánh chịu nỗi đau, nhưng lại dành sự quan tâm và lòng tốt cho những người không quá quan trọng. Dean chính là loại người này. Rõ ràng đã không còn yêu Kayden, nhưng anh ta lại sẵn sàng chia tay với Zorley để ở bên Kayden những ngày cuối cùng. Lúc ấy, Zorley không thể nào không tức giận hay khổ sở được, chỉ là tình yêu không quá sâu đậm nên giận cũng nhanh mà quên anh ta cũng nhanh. Nếu như nguyên chủ Zorley yêu Dean sâu đậm, vậy thì hắn nhất định sẽ rất thống khổ, mà nỗi thống khổ này là do lòng tốt của Dean dành cho Kayden gây nên.

Còn suy nghĩ của Đào Nguyện là cậu thà làm tổn thương đám người râu ria đó một nghìn, một vạn lần còn hơn để người thân yêu nhất của mình phải chịu một chút thương tổn. Cậu không có tình cảm cao cả như thế, cũng không có một trái tim trinh nguyên, lòng tốt và tình cảm, sự quan tâm và đồng hành của cậu chỉ dành cho những người cậu yêu thương thôi. Nếu không phải người cậu yêu thật lòng thì dù người đó có đáng thương đến mấy, cậu cũng sẽ không đồng ý bầu bạn với hắn chỉ vì đồng cảm với hắn.

Thế nên, nếu chia tay Zorley là do chính Dean tự quyết định, vậy thì hai người bỏ lỡ là bỏ lỡ, Đào Nguyện tuyệt đối sẽ không nhường Zorley hiện tại cho anh ta. Với cả, Zorley cũng có cùng suy nghĩ với cậu, họ thà để người khác bị tổn thương hàng ngàn lần chứ không bao giờ để người mình yêu phải chịu ấm ức. Trong lòng họ cái gì cũng có thể cho đi, duy chỉ có tình cảm là không được bố thí cho người khác.

Đào Nguyện ôm vai Zorley thở dốc, đợi khi hô hấp thông thuận hơn, cậu nhấc chăn lên rồi gối đầu lên cánh tay của Zorley, nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ rồi, ngày mai em phải đến toạ độ A11 ngoài hành tinh để biểu diễn. Bởi vì nơi đó tương đối xa, cộng thêm hiếm khi được qua đó biểu diễn, cho nên bọn em phải biểu diễn thêm hai tiết mục nữa và ở lại đó một đêm.”

“Hành tinh A11 ở rìa ngoài cùng của chòm sao, do nó nằm ở vị trí tọa độ đặc biệt, mà hiện tại các quốc gia đều đang sống trong hoà bình, chắc chắn sẽ không xảy ra chiến tranh bất ngờ nên đây được xem là một nơi rất an toàn, bởi vậy không có nhiều quân đội đóng quân. Nhưng vì thỉnh thoảng lại có bão đá nên nếu lỡ gặp phải nó thì nhất định phải cẩn thận tránh đi."

“Em cũng được huấn luyện đạt tiêu chuẩn mà, điều này em biết chứ.” Đào Nguyện nói.

..............

Sáng sớm hôm sau, Đào Nguyện trước tiên trở về ký túc xá, sau đó đến nhà ăn ăn sáng, rồi cùng toàn phân đội ngồi phi thuyền tới tọa độ hành tinh A11 dưới sự bảo vệ của binh lính.

Đào Nguyện lên phi thuyền và tìm vị trí ngồi xong mới phát hiện một trong những chỉ huy binh lính bảo vệ bọn họ lần này lại là Cornin.

Có điều đây thật sự là trùng hợp, Cornin không có bản lĩnh sắp xếp như thế này, chỉ là tình cờ được giao cho phân đội của gã mà thôi.

Đám người ngồi bên cạnh Hermin đều mỉm cười nháy mắt ám chỉ với Cornin khi thấy gã đi tới, song Hermin lại không hề có ý cười, cậu ta chỉ liếc nhìn Cornin một cái rồi cúi đầu nhìn máy liên lạc của mình.

Mấy người đó cho rằng cậu ta mắc cỡ, bởi vì đây không phải là nơi có thể cười nói ầm ĩ nên họ không tiếp tục đùa giỡn với cậu ta nữa. Nhưng khi bọn họ nhận ra Cornin - người đang canh gác cửa trước - từ đầu tới cuối không hề nhìn Hermin mà cứ nhìn sang hướng khác, thì bọn họ rất khó hiểu trong lòng.

Theo hướng nhìn của Cornin, bọn họ phát hiện người gã nhìn ấy vậy mà là Đào Nguyện, trong lòng đều đang tức giận bất bình cho Hermin.

“Phân đội trưởng Cornin bị gì vậy chứ? Cậu ở ngay đây, thế mà anh ta lại nhìn Roche với ánh mắt đó, quá đáng thật đấy!” Leghi hạ giọng, nói với Hermin bằng giọng rất nhỏ.

“Đúng đó Hermin, bộ cậu không tức giận hả? Tôi thấy mà tức thay cậu luôn đó. Dù thế nào đi nữa, nhìn giống cái khác trước mặt người yêu là quá thiếu tôn trọng cậu. Cậu nhất định phải làm ầm lên với anh ta một trận mới được.”

“Tôi nghĩ không thể trách phân đội trưởng Cornin được, muốn trách thì trách cái tên Roche kia kìa. Ỷ có gương mặt đẹp đi đâu cũng quyến rũ người khác, kể cả người đã có người yêu cũng không tha, đúng là không biết xấu hổ.”

“Chính xác, đến cả phân đội trưởng Cornin mà cậu ta cũng dụ dỗ, quá đáng thật, bộ không biết tém tém chút hả? Nhất định phải làm tất cả binh lính đều mê mẩn mình thì lòng cậu ta mới thoải mái ư?”

Hermin há miệng, do dự một hồi, cuối cùng vẫn không có nói ra chuyện mình và Cornin đã chia tay rồi. Bởi vì cậu ta biết nếu mình nói ra, bọn họ chắc chắn sẽ dò hỏi nguyên nhân, cậu ta lười viện lý do để đối phó với bọn họ.

Cornin không dám nhìn chằm chằm Đào Nguyện một cách quá trắng trợn, nhưng sau khi nhìn đi chỗ khác một lúc, gã vẫn không kiềm được mà muốn quay lại nhìn cậu một cái.

Đào Nguyện đương nhiên nhận ra ánh mắt của gã, trong lòng cảm thấy người này thật phiền phức, bèn dứt khoát lấy ra bịt mắt mát xa mắt đeo vào, sau đó hạ lưng ghế xuống rồi nằm ngủ.

Rumja cũng hạ lưng ghế xuống, thấp giọng hỏi Đào Nguyện: “Phân đội trưởng Cornin bị gì vậy? Sao cứ nhìn cậu miết thế? Không phải anh ta đang quen Hermin à?”

“Ai biết anh ta bị cái gì, chắc là có bệnh đó.” Đào Nguyện nói.

Rumja lại vươn đầu ra ngoài nhìn Cornin, thầm nghĩ nếu anh ta thật sự có bệnh, sao cái bộ dáng này lại giống bệnh tương tư thế nhỉ?

Bởi vì Đào Nguyện đã hạ lưng ghế và nằm xuống, Cornin không thể nhìn thấy cậu trong tầm mắt nữa, nên gã chỉ đành khoanh tay và cúi đầu đứng canh cạnh cửa. Đúng là gã mắc bệnh tương tư, trong khoảng thời gian này, gã vì nhớ nhung mà đau khổ, chỉ có thể liều mạng luyện tập, làm bản thân mệt mỏi đến mức không còn sức lực để suy nghĩ. Mỗi lần đặt mình vào huấn luyện, gã đều vô cùng cảm ơn việc huấn luyện đánh giá ý chí cho tân binh. Bởi vì chỉ cần tập trung huấn luyện, gã sẽ không thể suy nghĩ được chuyện khác.

Cornin cũng không ngờ rằng mình sẽ được sắp xếp để hộ tống các Quân nhân Văn nghệ. Khi nhìn thấy Đào Nguyện, nỗi nhớ da diết trong lòng gã lại bùng nổ, tình yêu cũng trở nên sâu đậm đến mức khiến gã cảm thấy đau lòng. Lúc hay tin Dean cũng đến biên giới các chòm sao, gã không khỏi âm thầm thắp lên hy vọng trong lòng, hy vọng Zorley sẽ quay lại với Dean, bởi vì gã cho rằng như vậy mình sẽ có cơ hội giành lại trái tim của Đào Nguyện.

Sau khi phi thuyền đến hành tinh A11, nhóm Quân nhân Văn nghệ xuống phi thuyền tập hợp. Sau đó, dưới cái nhìn của những người lính đóng quân, họ kéo vali nhỏ đến hội trường biểu diễn để bắt đầu chuẩn bị cho buổi biểu diễn.

Các binh lính đóng quân trên hành tinh A11 rốt cuộc cũng chờ được Quân nhân Văn nghệ đến nơi này biểu diễn, bọn họ đều vô cùng phấn khích và kích động. Kỳ thực, phân đội Quân nhân Văn nghệ được phân đến đây biểu diễn vốn không phải phân đội của Đào Nguyện. Nhưng vì hành tinh này quá xa xôi, hơn nữa điều kiện cũng tương đối gian khổ, cho nên bọn họ đã yêu cầu mời Đào Nguyện - người được chào đón nhất hiện nay cùng phân đội của cậu tới đây biểu diễn, và lãnh đạo đã đồng ý.

Thật ra bọn họ chủ yếu là muốn nhìn Đào Nguyện. Bọn họ đã xem  những video đó vô số lần rồi, nghĩ rằng nếu như được tận mắt xem cậu diễn một lần, nhất định sẽ thỏa mãn.

Số buổi biểu diễn của Quân nhân Văn nghệ cũng là một trong những tiêu chí để đánh giá thăng chức. Vì Đào Nguyện quá nổi tiếng với các binh lính nên phân đội của họ đã biểu diễn nhiều buổi hơn so với dự kiến ​​ban đầu. Mặc dù biểu diễn rất vất vả, nhưng trong lòng những người khác đều vô cùng vui vẻ, bởi vì điều này có nghĩa là họ có nhiều khả năng được thăng chức hơn những phân đội khác.

Có người cảm thấy may mắn khi được ở cùng phân đội với Đào Nguyện, nhưng cũng có một số người chỉ cảm thấy ghen tị trong lòng, chứ không hề cảm kích vì Đào Nguyện đã mang đến cho họ nhiều cơ hội biểu diễn hơn.

Đào Nguyện không quan tâm họ nghĩ gì trong đầu, một số người sinh ra đã ti tiện rồi, một mặt yên tâm thoải mái hưởng thụ những lợi ích do người khác mang đến cho mình, một mặt lại đố kỵ vì người khác giỏi hơn mình. Lòng người thực sự là thứ phức tạp nhất.

.............

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!